Image1 Image2 Image3 Image4 Image5 Image6 Image7

Thursday, November 5, 2009

0 Tôi đã đánh mất ....!Tôi biết tôi đã sai.

[TeenXinh.Blogspot.Com]

Ngày nhận lời yêu Thanh, tôi những tưởng đã tìm được "một nửa" của đời mình. Tôi không nghĩ sẽ có cái ngày phải chia tay ngậm ngùi, lặng lẽ thế này, cái ngày mà tôi nghĩ rằng tôi đã đánh mất mình. Đau đớn quá. Vậy mà vẫn phải chấp nhận như một cái giá phải trả…
Tôi yêu Thanh, cần Thanh. Gần 1h sáng anh cần, tôi sẽ tức tốc lao đến bên anh như một con thiêu thân. Cũng có hôm, còn sớm lắm, khi tôi đang ngái ngủ nhưng anh bảo anh “muốn” tôi, là tôi không nỡ từ chối bởi vì tôi yêu anh. Tôi không thể hững hờ với anh, dù có những điều thật lòng tôi không hề thích một tí nào. Anh đi đâu thì tôi theo đó, bất kể anh đến đâu, kể cả sàn nhảy, những nơi mà một cô bé nhà quê như tôi lạ lẫm. Nhưng những lời mà bạn bè anh khích lệ: “Nhỏ đó được đấy. Trông ngây ngô nhưng mà chịu chơi”.

Lúc ấy trong đầu tôi trống rỗng. Tôi chỉ biết hào hứng reo hò cùng anh, bắt chước những điệu nhảy của anh. Tôi không muốn mình trở nên ngớ ngẩn và thiếu sức hấp dẫn trước anh, trước cả bạn anh nữa. Có thể nói là chưa có một điều gì là tôi từ chối anh. Tất cả những điều đó đã đủ chứng tỏ tôi đã thuộc về thế giới của anh - một thế giới tôi có thể đến mà cũng có thể bước đi bất kể lúc nào.

Tôi đã đánh mất mình, Tình yêu - Giới tính, Bạn trẻ - Cuộc sống, đánh mất mình, ham muốn, cần anh, lao như thiêu thân, yêu hết mình

Tôi đã thuộc về thế giới của anh - một thế giới tôi có thể đến mà cũng có thể bước đi bất kể lúc nào... (Ảnh minh hoạ)

Cũng vì yêu Thanh, tôi sẵn sàng theo chân anh vào nhà nghỉ. Vì yêu anh, ban đầu tôi còn "gìn giữ", còn từ chối những ham muốn rất đàn ông của anh. Nhưng sau đấy, tôi chiều anh mà không tiếc gì cả. Anh nói đúng lắm. Cái gì anh nói cũng lọt lỗ tai cả. Cũng không biết tự lúc nào, tôi thấy tình yêu của chúng tôi không thể thiếu chuyện ấy được. Yêu anh, tôi không còn sợ những lần phải vào bệnh viên để phá thai. Yêu anh, tôi chỉ bị tổn thương ít nhiều mỗi lần đến gặp bác sỹ sẽ lại hỏi "Có chồng chưa mà đã có con?” hay “Sao mới tí tuổi đầu thế này mà đã dại dột? Thế bạn trai đâu rồi?”... Nhưng tôi vẫn ngậm ngùi thầm khóc một mình, tôi vẫn chấp nhận anh. Tôi không dám oán trách anh cũng chỉ vì tôi quá yêu anh mất rồi. Cũng có lúc tôi không khỏi giật mình khi những đơn thuốc bác sĩ kê cho tôi sau mỗi lần làm thủ thuật phá thai cứ tăng dần. Tôi thật sự sợ khi phải nhìn thấy chúng. Sự có mặt của tôi ở câc bệnh viện cũng trở nên quen thuộc từ lúc nào không hay. Tôi không biết đã đánh mất mình tự khi nào nữa.

Sao những lúc ấy tôi không nghĩ cho bản thân mình? Cho tương lai của mình? Cho bố mẹ đang phải vất vả làm lụng nuôi tôi ăn học? Sao tôi chỉ nghĩ đến anh, cho anh thôi? Tôi những tưởng làm cho anh thỏa mãn khi đang còn yêu tức là tôi có thể làm tròn nghĩa vụ của một người vợ, một người mẹ. Tôi cứ nghĩ rằng mình đúng. Tôi cứ nghĩ là anh yêu tôi nhiều lắm sau mỗi lần ân ái.

Nếu như những lúc ấy tôi biết trân trọng chính bản thân mình, đến giá trị của một đứa con gái thì có lẽ những giọt nước mắt mặn chát của ngày hôm nay đã không rơi phí hoài.

Cũng có lúc tôi chột dạ và tự đặt ra câu hỏi anh cần gì ở một đứa con gái như tôi, tình yêu hay tình dục? Lúc nào "chiều" anh thì anh sẽ cưng nựng và chăm sóc như một bà hoàng. Anh nói rằng phần lớn các cuộc tình tồn tại được vì có đời sống tình dục đầy đủ, thỏa mãn. Anh còn nói rằng những đôi yêu nhau khác cũng sẽ làm như chúng tôi nên không phải lo gì cả. Anh còn nói rằng lúc nào tôi ra trường thì sẽ tổ chức đám cưới ngay. Tôi đã tin. Nhưng sau này tôi mới hiểu những cử chỉ quan tâm, chăm sóc của anh sau mỗi lần "gần gũi" chỉ giống như một sự ban ơn, bố thí vì đã giúp anh tới bến, đã cuồng nhiệt cùng anh chứ không phải tình yêu.

Tôi đã đánh mất mình, Tình yêu - Giới tính, Bạn trẻ - Cuộc sống, đánh mất mình, ham muốn, cần anh, lao như thiêu thân, yêu hết mình

Tôi cứ nghĩ là anh yêu tôi nhiều lắm sau mỗi lần ân ái... (Ảnh minh hoạ)

Rồi cũng đến lúc tôi mệt mỏi vì cứ phải chạy theo anh, chiều theo ý anh như một kẻ đi van xin tình yêu. Tôi cũng đã chán cái cách mà anh "yêu" lắm rồi. Tôi tự thấy tôi không còn là chính mình nữa. Nhưng tôi cũng không thể để mất anh. Đơn giản là tôi cần một chỗ dựa, một người yêu, tôi không biết mình sống vì cái gì nữa? Vì yêu ư? Hay vì những sở thích tầm thường? Cũng có lẽ tôi cũng đã bắt đầu say mê những giây phút hai đứa bên nhau. Cũng có lúc tôi trộm nghĩ có phải mình đã đi lạc đường rồi không? Tôi đã được những gì nào? Một người đàn ông để cả hai cùng giúp nhau có lạc thú? Cùng được thỏa mãn ư?

Tim tôi nhói đau khi trong một lần cãi nhau anh nói: "Thứ con gái dâm tặc như cô trên đời này không thiếu. Tôi gặp nhiều rồi. Con gái gì mà sàm sỡ và mạnh bạo hơn cả con trai. Cô nghĩ tôi yêu cô và sẽ lấy làm vợ à? Tại cô dễ dàng lên giường với đàn ông quá, cô có hiểu không?".

Từng lời anh nói như nhát dao cắt từng khúc ruột tôi. Tôi đã từng đau đớn khi phải đến bệnh viện phá thai, nhưng khi đó tôi còn nghĩ rằng anh yêu tôi, rồi tôi sẽ có cơ hội được sinh những đứa con khác cho anh. Rồi anh sẽ đền bù những tổn thương, mất mát cho tôi. Nhưng bây giờ thì sao? Đúng là tôi ngây thơ quá, phải không? Những cái tát hằn trên má anh cũng không đủ để những đớn đau, nhục nhã trong tim tôi vơi đi. Những cái tát ấy cũng không thể giúp tôi quên được những lúc tôi và anh ân ái, cả những lúc tôi âm thầm, đau đớn đi đến bác sỹ để giải quyết nữa. Nước mắt của tôi có rơi cũng không níu giữ được chân anh ở lại. Tôi biết lúc này mình đã lầm đường. Tôi quá tầm thường. Nhưng muộn lắm rồi, có lẽ thế. Có lẽ tôi đã mất quá nhiều và cũng nhận được không ít. Tôi nhận được những lời thoái mạ, xỉ nhục của người mà tôi yêu. Tôi nhận ra rằng mình đang làm một con “đĩ”. Tôi cũng nhận ra bài học “giá như” muộn màng. Tại sao tôi chỉ biết yêu và chiều người ta mà không yêu bản thân mình trước? Tôi biết tôi đã sai.



0 comments:

Feeds Comments