Image1 Image2 Image3 Image4 Image5 Image6 Image7

Tuesday, November 3, 2009

0 Gái nhảy mồi

Gái nhảy (hay còn gọi là gái nhảy mồi) được xem là "món đặc sản" không thể thiếu của mọi quán bar, vũ trường hiện nay.

Cứ theo tỷ lệ thuận: Nơi nào càng sang trọng, đắt đỏ thì gái nhảy càng đẹp, càng chuyên nghiệp. Và cái việc tô son quệt phấn, uốn éo nhảy nhót có vẻ nhàn nhạ và đầy nhạy cảm này đã thu hút không ít những cô gái từ thành phố đến tỉnh lỵ. Có khi đó là công việc bắt đầu của một vết trượt dài…

1:30PM: Bắt đầu ngày mới

Khi thời khắc chuyển giao từ… sáng sang chiều thì một ngày của những cô gái nhảy cũng bắt đầu. Khu vực đường Trần Khắc Trân, Quận 1, TP. HCM là một trong những nơi tập trung gái nhảy nhiều nhất. Cứ khoảng 2-3 giờ chiều, các cô túa ra ngồi kín những quán cóc trong các con hẻm.

Diện mạo của các cô lúc này so với "giờ cao điểm" thì… thánh cũng chẳng thể nhận ra - nhếch nhác, uể oải, thậm chí bẩn thỉu. Nhiều cô còn chưa kịp thay bộ đồ ngủ cũn cỡn, mỏng tang, để lộ cả nửa tấm lưng thon với đầy dấu… giác hơi trông phát ốm.

Một tô mì gói, vài quả trứng vịt lộn, vài miếng mực nướng, ly chè đậu nước dừa…. là những món "ăn sáng"" của hầu hết các cô. Cứ như thế thời gian trôi tuột đi, các món ăn trôi tuột đi, êm ả…

4:00PM: Kết thúc bữa sáng

Kết thúc "bữa sáng", điểm hẹn tập trung tiếp theo là… một hiên nhà nào đó. Họ ngồi mà chẳng làm gì, nếu có cũng chỉ là để… ngắm người qua kẻ lại - những con người mà họ thuộc nằm lòng cả tên tuổi, mặt mũi, nhà ở. Vì những con hẻm thì vẫn cứ ngắn ngủi, người dân thì chẳng đổi thay, và họ đã ngồi như thế đến hàng trăm ngàn lần.

Những câu chuyện vặt vãnh, chắp vá nhưng lại tạo thành một xâu chuỗi liền mạch, lúc rôm rả, lúc thầm thì: "Thằng hôm qua", "thằng hôm nọ" cứ đan xen nhau, tạo thành một mớ đàn ông lỉnh kỉnh, giàu, nghèo, keo kiệt, ga-lăng, đẹp trai, nhìn phát ói… trong bức chân dung về cuộc đời đối với các cô. Những tiếng cười rúc rích, đều đặn, thỉnh thoảng rú lên kèm theo tiếng chửi thề, thô tục… đầy ắp hiên nhà, tràn ra con hẻm….

6:00: "Lên đèn"

Son phấn, tóc tai, quần áo được chỉn chu đến mức không thể chỉn chu hơn nữa. Người dân trong những con phố ấy gọi đó là lúc "lên đèn". Họ đẹp, lộng lẫy như những nàng công chúa với lớp phấn dầy cộm và cặp lông mi dài gấp chục lần bẩm sinh. Nét phong trần dù đã được giấu thật kỹ nhưng nó vẫn ẩn hiện đâu đó trên khóe mắt, nụ cười, dáng đi, cách nói…. Chất "gái"" cứ không lẫn vào đâu.

8:00PM: Đến "công sở"

Thường thì giờ cao điểm rơi vào tầm 10 giờ đêm trở đi nhưng các cô vẫn phải đến thật sớm để… trưng bày. Gossip, Mưa rừng, Phương Đông, Metalic, Volcano, Aqua…. là những nơi có nhiều gái nhảy "hot" nhất. Thuần thục, mỗi cô chọn một góc bàn, bục nhảy tựa như những bông hoa tô điểm cho bức tranh toàn cảnh thêm hấp dẫn và "hồn" hơn.

Khác với gái đi "dù", gái nhảy tại những nơi này ít khi "vồ vập" khách. Họ cứ như loại "cám treo" trước những chú "heo nhịn đói" bởi mục đích chính của họ vẫn là nhảy mồi, việc tiếp khách và "mặn mà" chỉ diễn ra khi khách có yêu cầu

.

10:30PM: Làm việc

Không khí trong bar bắt đầu nóng lên trong tiếng nhạc được kích hết cỡ đến rung cả lồng ngực. Mùi bia rượu, thuốc lá chưa kịp đặc quánh lại thì đã tan loãng ra bởi những thân thể đang uốn éo, oằn oại của các cô gái nhảy.

Không chỉ ở trung tâm Sài Gòn, các quán bar, vũ trường ở các vùng ven thành phố hoặc các tỉnh lân cận như Đồng Nai, Bình Dương cũng đầy ắp những gái nhảy bởi hoạt động ăn chơi và nhu cầu của khách ở những nơi đó cũng chẳng kém phố thị phần nào.

Theo chân vài gái nhảy đến bar T.L để được hiểu rõ công việc của các cô hơn. Khuôn mặt thanh tú, mái tóc nhuộm vàng bồng bềnh, gợi cảm, TK - người dẫn tôi vào quán - bắt đầu những động tác uốn éo gợi cảm đến… khiêu khích trong tiếng nhạc cuồng nộ.

Tất cả khách dường như… nín lặng nhìn theo từng động tác gợi tình của K. Theo sau K là một gái nhảy khác trong bộ trang phục bốc lửa, những động tác của gái nhảy này có vẻ "nhà nghề" hơn.

Hai cô quấn lấy nhay và uốn lượn như động tác làm tình của một đôi nam nữ. Nhiều tiếng rú, tiếng cụng ly, chai canh cách vang lên như cổ vũ. Vài người khách "cao tuổi" không chịu nổi kích động bước ra ôm lấy hai chiếc eo thon mơn trớn, nhún nhảy, có người cố tình gục đầu vào ngực K và nhận lấy sự chống cự… yếu đuối, vờ vĩnh…

Thành phố Biên Hòa (Đồng Nai) có 3 quán bar và một vũ trường: Sông phố, Làn sóng trẻ, 145, Cây sứ tất cả đều có gái nhảy: Quán 145 có 3 cô và 1 "ái nam ái nữ". Họ làm việc từ 9 giờ tối đến 12 giờ đêm. Trong 3 tiếng đồng hồ, các cô tự phân công nhau, cứ 15 phút nhảy một lần.

Gái nhảy ở đây ít nhảy một mình mà thường "quấn lấy nhau" - nhằm tạo cảm giác "khác lạ" cho khách. Càng khuya, nhạc giật càng lớn, vài anh chàng mặt non choẹt phấn khích nhảy lên sàn và tiến sát lại bên cô gái, tiếp tục những điệu gợi tình trong tiếng hò hét, vỗ tay cổ vũ của đám đông.

Trở lại với sàn nhảy Mưa rừng, đây được xem là một trong những vũ trường khá lành mạnh tại TP. HCM nhưng gái nhảy cũng nhiều vô số kể. Đến giờ lên sàn, khách có vẻ vẫn còn chưa "nhập cuộc", gái nhảy túa ra đóng đô tại những điểm quen thuộc và "làm nóng" sàn nhảy. Nổi bật nhất là 3 cô đứng trên bục, lắc thật điêu luyện, thỉnh thoảng lại ôm cột vặn vẹo như thể đang ôm một người đàn ông. Cứ thế, trong tiếng nhạc quay cuồng, gái nhảy dẫu có mệt nhoài cũng phải cố "căng tràn nhựa sống"" và đánh thức những giác quan.

10:48PM: Giải lao

Tôi bước vào "Restroom" vũ trường M, lúc sàn đang tạm ngưng để thực hiện chương trình bốc thăm trúng thưởng tối thứ Bảy hàng tuần. Đông nghẹt! Chờ! Gái nhảy dường như tranh thủ vào đây giải lao. Tiếng vọng từ bên ngoài, bên trong những khoảng trống trên dưới, chẳng biết chính xác là của ai.

"Thằng chó hồi nãy bóp hông tao đau gần chết. Nó mà không nhét vô ngực tao 200 là tao đập vô mặt nó rồi…", "Con Khanh bữa nay sung dữ, lắc suốt buổi mà không biết mệt…", "Đâu có, nó cắn nửa viên đó má… con đó điên rồi…", "Mẹ…. làm nghề này mà cắn là ngu…", "Quỷ cái, cài cho tao cái dây áo coi, lắc muốn rớt luôn…", "Ra tụi mày ơi, xong rồi kìa…", "Đưa tao cây son…"….

Họ bước đi. Nhân cách đánh rơi tự lúc nào!

12:00PM: "Tan sở"

Điểm đến có thể là những quán ăn đêm như Phụng Vỹ, Hoành Thành, Tân Hải Vân, chợ đêm Kỳ Hòa, Bến Thành, những quán cà phê thâu đêm hoặc cũng có thể là một khách sạn, nhà trọ nào đó nếu họ đồng ý sau những cuộc thương lượng… ngắn gọn, súc tích.

Nhóm gái nhảy vũ trường P thường tụ tập ăn uống tại chợ đêm Bến Thành sau mỗi đêm làm việc. Tuy nhiên, khác với người bình thường, các cô ăn uống thường không vì mục đích ăn uống. Lý do chung nhất vẫn là… "chào hàng". Những cái liếc mắt đưa đẩy, gọi mời, những lời bóng gió xa xôi lẫn gần cứ thế tuôn ra nếu các cô nhắm được "con mồi" ngon.

Xem ra cái ranh giới giữa "bán nghề" và "bán thân" cũng chẳng cách nhau là mấy.

3:00AM: Nghe gái nhảy kể về số phận mình

Hôm đó là một trong những đêm rất hiếm T. Lan không đi khách. Cô hành nghề đã hơn 3 năm. Cô có bố là tổng giám đốc một công ty, mẹ là bác sĩ làm việc tại một bệnh viện lớn trong thành phố. Cô có đủ điều kiện để học hành đến nơi đến chốn nhưng do bản tính ham chơi và đua đòi nên cô kết bạn với những thành phần xấu.

Cô thường xuyên la cà các tụ điểm bar và vũ trường. Mỗi cuộc ăn chơi của Lan có khi cả chục triệu đồng. Trong đám bạn Lan thường chơi, không biết ai là bạn trai chính thức của cô vì hầu như đứa con trai nào Lan cũng đã "qua đêm".

Khi cha mẹ Lan biết con gái mình ăn chơi sa đọa thì cũng là lúc Lan "dính bầu" 5 tháng mà không rõ cha của đứa bé là ai. Bị đánh, bị nhốt, Lan trốn nhà đi. Đám bạn chỉ cưu mang được vài tháng rồi hắt hủi vì Lan chẳng có gì để cho chúng lợi dụng nữa. Biết không thể sống dựa dẫm vào ai, Lan quyết định sinh non rồi đi xin việc ở quán bar. Quán nhận Lan vào làm gái nhảy với lương 1,5 triệu/tháng. Chỉ sau 2 tháng, chủ quán đã tăng cho Lan 3 triệu vì cô nhảy giỏi và hút nhiều khách cho quán.

Bên cạnh những cô gái hư hỏng cũng có những mảnh đời đáng thương, dù xét cho cùng, sự đáng thương ấy là do chính họ lựa chọn cho mình. Nghèo, và muốn kiếm tiền thật nhanh với đôi tay không nghề và cái đầu rỗng kiến thức, nhiều cô gái đã chọn con đường gái nhảy như một cuộc mưu sinh cho mình và "giúp đỡ gia đình". Thế rồi những bước chân cao gót ấy cứ mất thăng bằng, cứ trượt dài trong đêm.

Và một khi biết mình đã trượt quá xa, các cô hóa liều, làm đủ mọi việc, kể cả làm bồ nhí cho các lão già có tiền muốn gặm cỏ non, kể cả việc gieo rắc bệnh tật cho người khác như một cách "trả thù đời" khi phát hiện ra mình vướng AIDS! Đó là những câu chuyện tôi nghe được từ Hồng, từ Phượng, từ Kim… giữa lúc phố đã vắng lắm rồi, cả người lao công cũng đã hoàn thành công việc.

Cuối "ngày"

Đó là lúc đêm sắp tàn, bình minh sắp dậy. Đó là lúc đâu đó nơi quê nhà tiếng thở dài của cha mẹ họ lọt thỏm trong cái trở mình mệt nhọc, muộn phiền, gà cũng bắt đầu gáy sáng… Đó là lúc gái nhảy kết thúc mọi cuộc mua bán, mọi công việc, mọi thứ ăn chơi.

Là lúc họ trở về với chính cuộc đời mình đối diện với nó - một cuộc đời mà có khi dám nhận đó là của mình, có khi không. Bởi những số phận gái nhảy cũng đầy nước mắt sau những phấn son xanh đỏ, sau những sải chân dài ngắn trên sàn nhảy và cả đời thường.

Dù sao thì những giấc ngủ… trái giờ ấy cũng cần thiết để các cô tự tiếp sức cho mình khi bắt đầu một "ngày" mới. Nhảy đã thành nghề của các cô. Thấm sâu vào ý thức. Chỉ hy vọng trong cuộc mưu sinh, các cô nhận ra đâu là điểm dừng cho cuộc đời mình. Còn bây giờ thì cứ về ngủ đi Kim, Lan, Phượng…! Xã hội và gia đình vẫn cứ rộng vòng tay!



0 comments:

Feeds Comments